Website của Thầy Nguyễn Bá Trình



 

Rét Hà Nội


 Tranh sơn dầu của NBT

Rét Hà Nội 

Hoàn nói với chồng:

-Em thấy không nên đưa cô Thiện vào làm ở công ty mình. Tuyển người ngoài dễ xử trí hơn. Bản thân họ biết vị thế của mình nên không ỷ lại. Do vậy mà làm việc có trách nhiệm. Ai không làm được việc thì mình cho nghỉ. Một cơ sở làm kinh tế phải là nơi tập trung của những người có năng lực chứ không phải là chỗ nương thân của bà con lúc gặp hoàn cảnh khó khăn.

-Anh cũng hiểu vậy. Cầu chồng của Hoàn nói:Nhưng Thiện vừa trải qua một cú sốc lớn về tình duyên, bây giờ anh không nhận Thiện vào công ty mình mà lại bắt nó phải đi xin việc ở công ty khác không phải là bất nhẫn lắm sao. Cho dù đích thân anh đi xin cho nó cũng vậy. Anh phải giải thích sao với Thiện và cả mẹ đây. Chuyện việc làm của Thiện thì dễ. Anh chỉ cần gọi điện thoại đến công ty của mấy thằng bạn thì bọn họ sẽ nhận Thiện ngay thôi. Nhưng anh sẽ nói sao với bạn bè khi anh không đưa em gái vào làm ở công ty mình mà đẩy nó đến cho các công ty bạn. Chuyện nầy thì chắc chắn không ổn rồi. Thôi chúng ta cứ để Thiện làm một công việc gì đó dơn giản, mục đích để Thiện khuây khỏa một thời gian, sau tính tiếp.

Hoàn làm thinh. Cầu biết vợ không bằng lòng nhưng cũng đành phải chấp nhận vậy. Dù sao thì sự có mặt của em gái anh ở công ty cũng không đến nỗi gây ra những trở ngại lớn, dù anh biết Thiện cũng chưa lấy lại được tinh thần để nhập tâm vào với công việc. Anh sẽ tìm cách an ủi và động viên Thiện.

 
 Ở văn phòng công ty Bất động sản Hoàn Cầu của của anh, Thiện đang ngồi đánh máy mấy cái văn bản hợp đồng mua bán nhà đất thì một nữ nhân viên công ty khệ nệ mang đến một chồng hồ sơ. Đến bàn làm việc của Thiện, nữ nhân viên đặt chồng hồ sơ xuống và nói:

- Cô Hoàn bảo chị đọc chồng hồ sơ nầy cho thật kỷ rồi phân loại ra. Mười một giờ trưa nay phải cho xong. Chị mang đến nộp lại cho cô Hoàn

-Phân loại như thế nào? Thiện hỏi.

Người nữ nhân viên nói:

-Tôi không biết. Phó giám đốc bảo sao tôi nói lại vậy. Có gì không hiểu chị đến gặp phó giám đốc để hỏi.

Nói xong nữ nhân viên vội vã bỏ đi. Thiện gọi vói theo:

-Nầy chị. Còn mấy cái hợp đồng nầy tôi chưa đánh xong. Vậy thì có phải dừng lại hay không?

Cô nữ nhân viên không trả lời. Cánh cửa tự động đã khép lại sau lưng cô ta.

Thiện nhìn đống hồ sơ cao chồng ngồng vừa được mang lại rồi nhìn cái văn bản đang đánh dở. Vậy thì nên làm cái nào trước đây. Mà phân loại như thế nào, sao không nghe chị nhân viên hướng dẫn gì cả. Thiện ngưng đánh máy. Cô bước sang chồng hồ sơ, gồm có rất nhiều cặp giấy mỗi cặp đã được buộc dây cẩn thận. Thiện mở dây một cặp xem thử bên trong là những hồ sơ gì. Một vài hồ sơ mua bán nhà đất đã được ký từ lâu. Có cái đã ký cách đây ba năm, có cái vừa mới ký tháng trước, có cái chưa có chữ ký. Có lẽ phân loại hồ sơ nào đã xử lí xong, hồ sơ nào chưa xử lí. Thiện nghĩ vậy. Lật thêm vài hồ sơ nữa. Sao lại có cả biên bản đóng thuế. Vậy thì phân loại sao đây. Trời đất lại có cả biên bản ký nhận lương của công nhân viên. Đúng là ùm bà lằng. Thiện buộc kẹp hồ sơ lại. Thử mở một kẹp khác. Cũng tình trạng như vậy. Thiện tự hỏi một công ty tầm cỡ như Hoàn Cầu có thời gian hoạt động đã trên mười năm mà hồ sơ sổ sách lại tùm lum như vậy sao? Các nhân viên chuyên trách ở đâu cả. Nếu trên xuống thanh tra thì công ty sẽ trả lời sao. Thiện buộc kẹp hồ sơ thứ hai lại và đứng dậy. Không có cách nào khác hơn là phải trực tiếp hỏi chị Hoàn, vừa là phó giám đốc vừa là chị dâu của Thiện.

 Cánh cửa phòng phó giám đốc đã khép. Thiện gõ nhẹ. Không nghe giọng Hoàn trả lời mà cũng không có ai ra mở cửa. Thiện gõ lại một lần nữa. Vẫn im lặng. Một nam nhân viên đi ngang qua nói với Thiện:

-Phó giàm đốc đi họp trên phòng Công thương nghiệp rồi chị Thiện à. Mười hai giờ cô ấy mới về.

Thiện trở về phòng làm việc của mình. Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ. Thôi cứ đánh nốt cho xong mấy cái hợp đồng nầy đã. Phân loại như thế nào thì trưa nay chị Hoàn về sẽ hỏi lại cho rõ. Giao nhiệm vụ theo cách nầy thì có trời mới làm được.

 *

-Có gì không cô Thiện? Sao không thấy cô mang hồ đến. Tôi đã bảo Lan nói với cô là phải hoàn thành trước 11 giờ rồi mang lại cho tôi. Cô đã làm xong chưa?

Thiện lúng túng trước câu hỏi của Hoàn.

Thiện dè dặt nói:

-Dạ mấy bản hợp đồng em đánh xong rồi.

-Không, tôi muốn hỏi chồng hồ sơ mà cô Lan giao sáng nay cho cô kia. Cô đã phân loại xong chưa?

-Dạ em không biết phân loại như thế nào nên định hỏi chị…

Hoàn nhăn mặt tỏ vẻ không hài long. Hoàn nói với em chồng, vẻ mặt lạnh như băng:

-Trời đất! Phân loại mà cũng không hiểu. Nghĩa là loại nào sắp ra loại đó. Rồi trong mỗi loại hồ sơ như vậy sắp riêng cái nào đã giải quyết cái nào chưa giải quyết. Rồi trong các hồ sơ đã giải quyết thì sắp theo thứ tự thời gian. Cái nào trước cái nào sau…Vậy chứ có gì đâu mà không biết.

-Nhưng trong đó chen lẫn giữa những bản hợp đồng, những tờ biên lai, còn có cả những bản lương của công nhân…

Bây giờ thì Hoàn gắt thực sự:

-Tôi đã nói từ đầu rồi cô không nghe sao? Có nhiều loại nên tôi mới bảo loại nào ra loại đó. Còn một loại thì nói làm gì. Thôi được rồi. Cô làm không được thì mang tất cả hồ sơ lại đây cho tôi. Tôi giao con Lan nó làm chỉ nửa giờ là xong thôi. Còn mấy cái hợp đồng cô đã đánh máy xong chưa?

-Dạ rồi.

-In ra chưa?

-Chưa.

-In ra rồi mang hết đến cho anh cô.

  *

Ngày chủ nhật Thiện ở nhà mẹ. Cô ngồi một mình nhìn ra cửa sổ mà nhớ lại buổi làm việc đầu tiên ở công ty Hoàn Cầu của vợ chồng anh trai mình. Thiện chảy nước mắt. Thiện biết người chị dâu không muốn Thiện vào làm ở công ty của anh mình. Thiện dư hiểu đống hồ sơ hổ lốn mà người chị dâu giao cho Thiện sắp xếp hôm đó chẳng qua là cách của bà chị dâu muốn gây khó khăn để Thiện nghỉ việc. Ít ra Hoàn cũng có lí do để nói với chồng rằng Thiện không làm được việc. Chứ có công ty nào đã đi vào hoạt động cả chục năm nay mà lại có cách quản lí hồ sơ như vậy. Thôi được rồi. Mình cũng thừa khả năng để tìm một công việc làm ổn định. Vào công ty nầy chẳng qua là ý kiến của anh trai và của mẹ thôi. Anh Cầu cũng muốn mình vào làm công việc trong công ty anh như một cách san sẻ tình cảm anh em.

 Thiện vội lau nước mắt vì thấy mẹ từ dưới nhà bếp đang đi lên. Nhưng mẹ Thiện đã thấy. Bà đến bên cạnh Thiện an ủi con gái:

-Thôi con. Chuyện tình duyên trắc trở là do duyên số cả con à. Mẹ biết thằng Lâm cũng không phải là người xấu. Có điều nó là thứ con cầu tự nối dõi cho cả dòng họ Văn của nó. Nó được cha mẹ bảo bọc như thứ trứng non. Bây giờ lớn lên nó đã quen cái thói ỹ lại vào cha mẹ. Nhất cử nhất động cái gì cũng hỏi ý kiến mẹ. Mẹ nó nói A thì nó nói A mẹ nó nói B thì nó nói B. Vậy thôi. Mà mẹ nó lại là người đàn bà vì quá thương yêu con nên trở thành một người mẹ quá ích kỷ. Trong một gia đình như vậy làm vợ đã khó làm dâu lại càng khó hơn. Mẹ biết con cũng đã cố gắng chịu đựng mấy năm nay rồi. Mà thôi dứt ra được là khỏe con à. Thà chịu đau một lần như vậy, giống như cái nhọt phải nghiến răng chịu đau mà cắt nó đi sau nầy mới thảnh thơi được. Con người ta cực sướng đều có số mạng cả. Không biết đâu là rủi không biết đâu là may. Trong thời gian nầy con cứ đến công ty anh trai con làm việc cho khuây khỏa. Cái gì rồi cũng qua cả.

Mẹ Thiện ngỡ con gái đang đau khổ vì chuyện tình duyên trắc trở nên đã an ủi con gái như vậy. Đúng là Thiện đang đau khổ nhưng chuyện tình yêu cô đã khóc hết nước mắt rồi. Hôm nay Thiện chảy nước mắt vì tủi thân nhiều chuyện.

Nghĩ đến Cam người chồng mà Thiện vừa li hôn, Thiện không thấy tiếc nuối mà thấy ức. Ở đời sao có loại thanh niên như vậy. Người lớn không ra người lớn trẻ con không ra trẻ con. Chuyện vợ chồng mà cái gì cũng đem ra hỏi ý kiến mẹ. Mà mẹ Cam đâu phải là người đàn bà phúc hậu. Cứ với cái quan niệm chồng trời vợ đất mà hành hạ Thiện không một chút thương tâm. Nào là cái bát chồng ăn phải như thế nào. Cái gối chồng kê phải như thế nào. Phải săn sóc chồng như thế nầy thế kia. Lấy chồng đã hai năm mà Thiện chưa bao giờ nghe mẹ chồng dặn con trai phải săn sóc vợ như thế nào. Mới cưới có hai năm mà mỗi lần Thiện đi ngang trước mặt mẹ chồng, bà cứ nhìn chằm chằm vào cái bụng của Thiện: Sao cái con nầy cưới lâu rồi mà chưa thấy gì cả vậy? Cho đến một hôm…

Và mỗi lần nghĩ đến, Thiện lại tự nhủ, thôi thôi đừng nghĩ đến nữa mọi chuyện đã qua rồi.

Nói vậy nhưng không nghĩ cũng không được. Nó như một mạch nước, Thiện cố tát ra khỏi đầu nhưng rồi đâu vào đó, nó lại chảy vào trước sự bất lực của Thiện. Sáng nay sự cư xử tàn tệ của người chị dâu, như một nhát cuốc phá vỡ cái be mà Thiện đã cố gắng đắp lên, để rồi tất cả sự đau buồn tuôn trào vào lòng cùng một lúc. Và Thiện đã khóc.

-Sáng nay con sang làm việc ở công ty anh Hai con như thế nào? Mẹ Thiện hỏi

Mẹ đã buồn quá nhiều vì mình rồi không nên để mẹ buồn thêm, nghĩ vậy Thiện nói:

-Dạ ở đó cũng vui mà công việc cũng nhẹ nhàng mẹ ạ.

-Ừ thì anh trai và chị dâu con bên đó chứ ai đâu. Sáng nay chị Hoàn có gặp con không. Làm việc có gì không biết thì hỏi chị con.

Thiện gượng cười:

-Mẹ làm như con là sinh viên mới ra trường không bằng.

-Ừ thì trăm hay không bằng tay quen. Hồi ở công ty con công việc khác, con làm sếp người ta. Qua đây công việc lại khác. Thằng Cầu anh trai con nói với mẹ để con làm việc một thời gian ngắn cho quen với công việc cũng như có quan hệ tốt với các nhân viên trong công ty sau đó nó sẽ cất nhắc con lên lảm trưỡng phòng.

-Không cần đâu mẹ ạ. Làm nhân viên của anh chị ấy là được rồi. Đó là công ty cổ phần chứ không phải của riêng gia đình mình. Con mới sang mà đòi hỏi chức vụ người ta bảo anh Hai đặt tình nhà lên trên quyền lợi công ty. Không hay cho anh Hai đâu.


 *

Sau nhiều lần nghe Hoàn than phiền về năng lực của em gái, Cầu biết vợ không muốn em mình vào làm ở công ty. Điều nầy thì Hoàn có lần đã nói thẳng với anh. Anh không tin Thiện không có năng lực. Nhưng rõ ràng để hai người làm chung với nhau là không ổn rồi. Một lần hai anh em ngồi tâm sự với nhau Cầu nói với em gái:

-Hay là để anh điều em xuống Cần thơ, ở đấy chi nhánh của Hoàn Cầu cũng khá lớn. Mà thành Phố Cần thơ cũng đẹp. Một hai tuần em lên thăm mẹ một lần. Em thấy thế nào?

-Thôi anh à. Em có con bạn ngoài Hà nội. Nó gọi điện bảo em ra ngoài đó làm việc với nó cho vui.

-Ở Hà nội không có chi nhánh của công ty Hoàn Cầu. Bạn bè anh ngoài đó cũng có nhưng thân thiết thì không có. Ra ngoài đó một thân một mình mẹ không cho em đi đâu.

-Không sao đâu. Em đâu còn nhỏ dại nữa mà cái gì mẹ cũng phải lo. Em sẽ có cách thuyết phục mẹ.

-Thôi được anh sẽ gởi em cho một cô bạn của anh ngoài đó.

-Không cần đâu anh ạ. Em tự liệu được mà.

 

Mẹ Thiện không chịu cho con gái đi xa. Thấy mẹ và chị không thống nhất ý kiến, Tuấn cậu em trai út của Thiện vừa thi Y khoa rớt, góp ý:

-Thôi để em đi với chị Thiện. Ra ngoài đó ban ngày em kiếm việc gì làm ban đêm em ôn thi. Có hai chị em mẹ không phải lo đâu.

-Mầy ra ngoài đó thì làm được cái gì. Thôi ở nhà ôn sang năm thi lại. Rớt thêm một năm nửa là bỏ đấy con ạ. Mẹ nói.

-Chán chi việc làm. Tuấn nói giọng tin tưởng.

Thiện nghe em đi theo cũng thấy vững bụng. Thiện nói với mẹ.

-Thôi để thằng Tuấn ra đi với con. Nó ở nhà ôn thi không phải đi làm gì cả. Lương con hai đứa ăn cũng đủ. Mẹ đừng lo.

  *

Thiện được người bạn gái giới thiệu cho làm kế toán một công ty nhỏ tại Hà Nội. Công việc nhẹ nhàng nhưng lương thì thấp. Người bạn gái Thiện lúc đầu có kế hoạch đem Thiện về ở nhà mình nhưng sau nghe có em trai Thiện cùng ra nên cha mẹ người bạn không đồng ý. Chị em Thiện thuê một căn gác hẹp trong hẻm. Buổi sáng hai chị em ra ngõ mua hai nắm xôi khúc vào ăn. Thiện đi làm, Tuấn ở nhà ôn bài. Bữa trưa, Thiện ăn cơm ở công ty, ở nhà Tuấn ăn mì tôm. Có lúc tiết kiệm Tuấn nhịn ăn bữa trưa. Tối đi làm về Thiện chạy ra cái chợ xép gần đó mua chút thức ăn về nấu hai chị em cùng ăn. 

Mùa đông Hà nội lạnh dưới mười độ. Cá sông Hồng chết nổi khắp mặt sông. Hai chị em Thiện không quen với cái rét như dao cắt nầy. Vừa đói vừa rét hai chị em người nào cũng xơ xác. Tối nào mẹ cũng gọi điện ra. Hỏi thăm hai con. Giọng của mẹ nức nở có khi hút tắt bởi tiếng gào của gió rít trên mái tôn phòng trọ. Mẹ Thiện hỏi:Ngoài đó nghe đài nói lạnh lắm, hai con có áo ấm mặc không? Lương con có đủ cho hai chị em ăn không? Nghe người ta nói ngoài đó có nạn buôn đàn bà và trẻ con sang Trung quốc. Mẹ lo quá. Phải cẩn thận nghe con. Nhà con thuê cửa ngõ có chắc không? Tối ngủ nhớ khóa cửa nghe con. Nói thằng Tuấn đừng ra đường gây gổ với ai. Tính nó nóng nãy mà mình lại dân ở xa đến... Mẹ dặn đủ điều.

 Một hôm Thiện vừa đi làm về, Tuấn chạy ra hớn hở:

-Em đã xin được việc làm rồi chị Thiện ơi!

-Làm gì? Em phải ở nhà lo mà ôn bài.

-Em đi làm buổi sáng. Buổi chiều và tối ở nhà ôn bài. Chắc chắn năm nay em sẽ đậu vào Y khoa. Chị có tin không?

-Mà em xin việc ở đâu?

-Ở… ở một công ty bao bì xuất khẩu. Công việc cũng nhàn. Ngày mai em bắt đầu đi làm rồi đấy.

-Sao em biết công ty đó cần người làm?

-Em đọc báo.

-Sang nhỉ! Có tiền mua báo đọc nữa chứ. Không khéo lại nhịn ăn bữa trưa phải không.

Nói xong Thiện nhìn em, giọng xúc động:

-Trông em gầy lắm.

Tuấn nhìn chị. Thiện đọc được trong ánh mắt em câu nói mà người em trai muốn nói với mình.

Thiện nhắc em:

-Mẹ luôn dặn em phải biết giữ quan hệ tốt với mọi người đấy.

-Biết rồi mà.

Nói xong Tuấn ôm vai chị. Tuấn cố cầm nước mắt. Chị gầy quá.

 

 *

Một sáng chủ nhật Tuấn rủ chị:

-Chị Thiện! Bữa nay mình 'giàu 'rồi, chị em mình ra quán cà phê một bữa đi. Cái lạnh ở đó chắc đẹp lắm, không tàn bạo như cái lạnh trong phòng trọ của mình đâu.

Thiện cười:

-Ừ với người túi không có đồng nào thì cái lạnh rất khắc nghiệt. Nhưng với người túi rủng rĩnh thì nó tỏ ra rất phong lưu và lãng mạn đấy. Với cái túi của chị em mình chắc nó không chịu phô hết cài vẻ lãng mạn của nó cho mình xem đâu.

 Lần đầu tiên hai chị em Thiện dẫn nhau ra quán cà phê. Một quán đông khách ở một ngã tư Hà Nội.

 Ra Hà nội đã gần một năm mà hai chị em Thiện chưa bao giờ đặt chân vào quán cà phê, dù là quán cà phê bên vệ đường. Thiện trang điểm sơ một chút rồi soi mình trong gương. Đã gần hai năm rồi Thiện như quên mất chuyện trang điểm, cả những lúc đi làm việc.

Tuấn nhìn chị cười:

-Chị còn trẻ và đẹp lắm. Để rồi em sẽ giới thiệu ở công ty em cho chị một chàng.

-Ừ chọn chàng nào ế vợ đấy nhé. Những thằng như vậy thường biết thương và quý trọng vợ.

Cả hai chị em cùng cười.

Thiện mặc chiếc áo ấm mầu booc đô mà hai chị em đã dạo phố mua vào chủ nhật trước. Tuấn thì mặc chiếc áo len dày côm do Thiện đan tay vào những buổi tối.

Ngày chủ nhật mà trời lại lạnh nên quán cà phê đông khách. Tuấn chọn một chỗ ngồi có thể nhìn ra được ngoài đường phố. Dù đã mặc áo ấm nhưng Thiện vẫn thấy gai gai trong người. Mùa đông Hà nội thì mặc một chiếc áo lạnh cũng chưa đủ ấm. Ngoài trời cơn mưa phùn phủ một bụi nước trắng xóa. Hai chị em vừa nhâm nhi cà phê vừa ôn lại chuyện cũ. Thật ra chuyện cũ cũng mới cách đây chưa đầy một năm lúc hai chị em vừa đặt chân đến thành phố xa lạ nầy. Đang chuyện trò bỗng một thanh niên ở một chiếc bàn cạnh đó bước đến, trên tay cầm tách cà phê. Anh ta dè dặt nói:

-Xin lỗi, mình tên là Hà. Thấy hai chị em chuyện trò vui vẻ quá, mình ngồi uống một mình cũng buồn. Xin được ngồi chung uống cùng hai bạn cho vui có tiện không.

Tuấn nhìn thanh niên, nói:

-Sao biết chúng tôi là hai chị em ?

Thanh niên mỉm cười:

-Thấy khuôn mặt hai người giống nhau nên mình đoán như vậy. Anh ta lại mỉm cười ý nhị:

-Nếu hai người không giống nhau thì mình đã không có cái đề nghị vô duyên như thế nầy đâu.

Thiện bật cười trước câu nói dí dỏm của thanh niên. Lúc đầu Thiện thấy khó chịu trước cái đề nghị bất lịch sự của thanh niên. Nhưng khi thanh niên giải thích thì Thiện lại thấy ở cái anh chàng nầy có cái gì đó tinh tế.

Tuấn kéo thêm chiếc ghế mời thanh niên ngồi và nói:

-Đúng đây là chị Thiện của mình.

Thanh niên vẫn nụ cười nhã nhặn trên môi:

-Hai bạn vừa trong Nam ra phải không?

Thiện trả lời thay em:

-Chúng tôi ra đây đã gần một năm rồi. Anh là người Hà nội?

-Vâng. Mình sinh ở Hà nội, bố mẹ mình gốc ở Ninh Bình.

Đang hỏi han nhau về gốc gác chợt thanh niên đặt ly cà phê xuống bàn nhìn mặt Tuấn rồi nói:

-Hình như mình có gặp bạn ở đâu đây. À đúng rồi ở ga Hàng Cỏ!

Với thái độ thân thiện, đột ngột thanh niên chìa tay ra nắm tay Tuấn, trước sự bất ngờ của Tuấn. Thanh niên nói:

-Mới sáng kia đây mà, bạn quên mình sao? Mình đã nhờ bạn chuyển mấy thùng đồ trên tàu SE2, từ tpHCM ra, xuống xe của mình …

Tuấn nói như hốt hoảng:

-Không không. Anh nhầm ai rồi đấy.

Thiện kịp nhận ra cái nháy mắt của em trai với thanh niên. Cùng lúc đó thanh niên tỏ ra hết sức bối rối. Anh ta không ngớt xin lỗi:

-Xin lỗi xin lỗi! Vậy là mình nhầm.

Anh ta lại nắm tay Tuấn:

-Xin lỗi nhé mình nhầm.

Rồi anh ta chủ động lái câu chuyện:

-Hai bạn ra đây học hay đã đi làm rồi?

Thiện lặng thinh. Thấy vậy Tuấn trả lời :

-Chị mình đi làm còn mình ra đây để ôn thi.

Thanh niên quay qua Thiện:

-Cô Thiện đang làm việc ở công ty nào?

Thiện như người mất hồn không nghe thanh niên hỏi. Tuấn lại trả lời thay chị.

Sau buổi cà phê, trước khi chia tay, thanh niên không quên hỏi số điện của Tuấn, rồi đưa cac vi dit của mình cho Tuấn và nói:

-Chủ nhật mỗi tuần chúng ta đến đây uống cà phê nhé. Và đây là địa chỉ của mình, có gì bạn liên lạc với mình qua số nầy.

Tuấn cảm ơn và liếc qua tấm cac vi dít, nói:

- Tổng giám đốc của tập đoàn Nam Hà mà trẻ quá. Cứ ngỡ anh là một sinh viên.

Thanh niên mỉm cười khiêm tốn:

-Mình thừa hưởng sự nghiệp của bố mình thôi chứ chẳng tài năng gì.

Tuấn nhìn thanh niên bước lên chiếc xe con mầu kem. Đúng là chiếc xe ấy.
 

 *

 Mùa hè năm đó Tuấn đậu vào trường Y Hà nội. Thiện thì làm việc ở tổng công ty Nam Hà.

Làm việc được hai năm Thiện được cất nhắc lên làm quyền Trưởng phòng kế toán của tổng công ty thay cho người tiền nhiệm xin nghỉ vì lí do sức khỏe .

 Sau đó đám cưới của Thiện và Hà được tổ chức ở Hà nội.

 Trong thời gian nầy Thiện thỉnh thoảng về thăm mẹ. Gặp anh trai Thiện chỉ nói chuyện về việc nhà không hề đả động gì đến công ty của anh cũng như không hề nhắc lại những chuyện Thiện trải qua khi làm ở công ty Hoàn Cầu. Có lần Thiện gặp Hoàn nhưng hai người chỉ chào hỏi xã giao thôi. Hoàn không hề có một lời hỏi thăm về công việc làm ăn của em chồng. Cho đến một dịp về thăm tết, Thiện thấy sức khỏe anh trai sa sút đi nhiều . Thiện hỏi anh tình hình làm ăn của công ty Hoàn Cầu như thế nào, anh Thiện bảo mọi việc đều ổn. Thiện dặn anh trai giữ gìn sức khỏe. Trông anh dạo nầy gầy hơn trước nhiều đấy. Thiện vốn là con người nhạy cảm, dù Cầu nói công ty của anh vẫn ổn nhưng trông sức khỏe của anh Thiện đoán công ty anh đang gặp khó khăn. Thiện muốn kể lại tình trạng sổ sách công ty Hoàn Cầu cho anh nghe và nhắc anh trai quan tâm hơn về công tác quản lí hồ sơ của công ty nhưng nghĩ anh cũng là con người từng trải trên thương trường, và Hoàn không phải không có kinh nghiệm. Chị ấy cũng học trường lớp đào tạo bài bản hẳn hoi. Hồi đó chẳng qua Hoàn muốn làm khó mình mà thôi. Nói ra không khéo anh trai nghĩ mình không ưa chị dâu nên đặt bày nói xấu. Thiện nhìn anh im lặng rồi thở ra không nói gì.

 Sau cái tết đó chừng bảy tám thàng thì Thiện nhận được điện của mẹ gọi ra báo tin công ty của anh trai sắp vỡ nợ. Mẹ Thiện cho biết vợ chồng Cầu dự định bán công ty lại cho một doanh nhân người Thái. Mẹ khóc, hỏi Thiện:

-Công ty nó đang làm ăn ngon lành, đùng một cái nghe vỡ nợ là làm sao vậy con?

-Dạ chuyện đó cũng thường thôi mẹ ạ. Có nhiều công ty, được đưa lên báo khen là làm ăn có hiệu quả. Không lâu sau thì báo lại đăng công ty đó phá sản. Mẹ cứ bình tĩnh, để con nói chuyện với anh Hai xem tình hình ra sao rồi coi có cách nào giúp anh ấy không.

Mẹ Thiện lại khóc:

-Ừ con coi có cách gì giúp anh con không. Thằng Cầu tội lắm nó luôn lo lắng cho tương lai của con. Thế mà bây giờ nó lại…

-Dạ con hiểu. Thiện nói với mẹ: Mẹ cứ yên tâm đừng lo lắng nhiều mà sinh bệnh đấy. Con sẽ cố gắng hết sức. Làm được gì con sẽ làm.
 

 Giữa lúc Hoàn Cầu đang lâm vào bế tắc thì Thiện về thăm anh. Hai anh em bàn chuyện cứu gở công ty Hoàn Cầu.

 Nửa tháng sau hai vợ chồng Thiện vào, mang theo cả ê kíp chuyên môn của tổng công ty Nam Hà. Hai vợ chồng Thiện đã thống nhất cứu công ty của người anh.

Một buổi sáng vợ chồng Thiện đang trao đổi sắp xếp thời gian làm việc với Cầu tại công ty người anh, thấy Thiện, Hoàn vội bước nhanh định tránh mặt. Nhưng Thiện đã kịp thời gọi lại:

-Chị Hoàn! Chị hãy chuẩn bị toàn bộ giấy tờ sổ sách của công ty, sáng mai chị mang ra để em đến làm việc.

 NBT Sài gòn mùa mưa 2014
ĐANG ONLINE: 2 NGƯỜI