Nắng quái !!!
Trời vào đông
Nắng vàng vẫn bảng lảng!
Gió se se quanh quẩn vỉa hè
Người đi đâu xe cộ nối đuôi nhau
Đông vui thế sao nghe lòng trống vắng
Chẳng tìm ai mà như mong gặp
Không chờ ai sao vẫn thấy nôn nao
Chiều nay bỗng nhiên ta lại lạc vào
Một phòng khách chẳng lời mời gọi
Tiếng nói cười và tiếng hát
Thị trấn nhỏ bé ấm như một phòng nhạc
Chiều thứ bảy xôn xao
Phía trên cao mùa đông hé cửa cúi nhìn vào
Với đôi mắt của nhà họa sĩ
Vẽ bức tranh muôn đời trần thế
Tay phóng nhanh nét bút
Kịp thời ghi lại những hình ảnh thoáng qua
Đường mây vụt hiện ra
Vụt tan biến trong từng khoảnh khắc
Hình khối, mầu sắc, đường nét
Chẳng bao giờ siết lại
Có phải họa sĩ thiên nhiên đang mở ra một trường phái mới
Bởi tâm hồn con người không thể trải hết vào khung
Đã là sống
Nào ai giống ai
Nên bức tranh kia vẫn còn dang dở mãi
Dù nắng vàng sắp khép lại phía sau mây
Ta mê say sắc thái lạ lùng
Rồi uống cạn những giọt cuối cùng của cơn nắng quái
Cho đến lúc ắp đầy khoảng tâm hồn trống trải
Ta đi về cả thị trấn chẳng nhìn ra!