Website của Thầy Nguyễn Bá Trình



 

Mùi hôi của cáo


Trong một cánh rừng nọ, mọi loài vật theo truyền thống tôn cọp Vằn làm Chúa tể.

 Vi  nễ sợ  sức mạnh của vị Chúa tể sơn lâm nầy nên các con vật ở các cánh rừng khác chẳng con nào dám đến đây quấy nhiễu, và đám loài vật trong chính khu rừng đó đều răm rắp nghe lệnh cọp Vằn, chẳng con nào dám cựa quậy. Nhờ vậy mà khu rừng được yên ổn.

Bỗng một hôm cả khu rừng  chào xáo khi nghe tin cọp Vằn đột ngột qua đời.               

   Ai có đủ uy tín và tài năng để lên thay cọp Vằn  đây? Đó là câu hỏi được mọi loài vật trong cánh rừng bàn tán, và có nhiều con  rắp tâm chiếm đoạt ngôi chúa tể nầy.

Một buổi sáng. Lúc cả bầy đang ồn ào tranh cãi, chợt có tiếng la:

-Ngài cọp Vằn sống lại rồi! Cọp Vằn vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Cọp Vằn chậm rãi bước đến  trước đám đông nói:

-Ta chưa chết mà các ngươi đã định làm loạn rồi sao?

Mọi con vật đều cúi đầu im thin thít. Ở phia sau, chú chó Vện đánh hơi, sủa lên mấy tiếng. Nó nhào tới cắn vào cọp Vằn rồi kéo cọp Vằn  đi. Bỗng nhiên lớp da cọp Vằn tuột ra, để lộ một con cáo già nằm bẹp run rẫy.

-Cáo đội lốt cọp! Cáo đội lốt cọp.!

Cả đám đông đồng thanh la lên rồi nhào tới đánh lão cáo một trận nhừ tử.

    Loài cáo có tiếng ranh ma. Nhưng nó không nghĩ được rằng, hình dáng thì nó có thể ngụy trang để che mắt người khác. Nhưng mùi hôi của nó thì không thể che dấu được.

Con người ta cũng vậy. Cái vỏ bọc bên ngoài có thể đánh lừa được người khác nhưng sự xấu xa trong lòng như một thứ mùi hôi. Đến một lúc nào đó người ta cũng phát hiện ra.
ĐANG ONLINE: 4 NGƯỜI