Mẹ tôi
Thuở nhỏ nhà tôi vốn rất nghèo
Mẹ thường lam lũ chốn gieo neo
Ngày ngày mong mẹ nhìn ra ngõ
Thấy bóng ai qua cũng ngóng theo
Có lần níu áo tôi khóc lăn
Mẹ mài dao nhọn cuốn vào khăn
Ngồi im thin thít tôi nhìn mẹ
-Không, mẹ đi bắt ông kẹ mà!
Mẹ về bê bết áo bùn dơ
Tay xách gói gì ghê thế cơ
-Gói đầu ông kẹ phải không mẹ?
Mẹ cười hé bao : Ơ! Cua đồng
Một lần mẹ về máu dính tay
Bao gì mẹ vác trĩu trên vai
- Mẹ đã giết được tên phù thủy?
Mẹ cười mở bao: A ! dâu rừng
Cứ thế ngày ngày tôi lớn lên
Vô tâm bỏ học mãi mê chơi
Mẹ bắt nằm xuống roi vài bận
Đánh con sao mắt mẹ lưng tròng
Lần cuối mẹ đi con ở xa
Khăn sô một dãi vắt ngang chờ
Con về nhận lấy niềm cay đắng
Khóc mẹ một trời mây trắng tang !
Những mùa lau trắng vương trên tóc
Con học ở mẹ biết bao điều
Cuộc chiến cùng với loài phù thủy
Mình phải làm gì con hiểu
Mẹ ơi