Website của Thầy Nguyễn Bá Trình



 

Lặng lẽ một mình


Tôi thoáng thấy bóng em

Dưới ánh trăng hạ tuần

Vầng trăng xưa xanh biếc

 Em chìm vào trong đêm 

 

Tôi bỗng nghe tiếng em

Giữa âm thầm ngàn lá

Ngọn gió xuân cuối cùng

Đã không còn rộn rã.


Tôi nghe hương tóc em

Thoảng giữa trưa mùa hạ

Gió thổi qua vườn hồng

Năm xưa còn sót lại

 

Và tôi chợt thấy em

Như ngày đầu mới mẻ

Những lúc không còn nhau

Một mình ngồi lặng lẽ.

 

Từ vầng trăng hạ tuần 

Ngọn gió xuân thổi muộn

Hương vườn hồng năm cũ

Nỗi buồn về vây quanh
ĐANG ONLINE: 2 NGƯỜI