Website của Thầy Nguyễn Bá Trình



 

Hoa hồng và nắng mai


Trong vườn hoa vào một sáng mùa xuân, hàng trăm cánh hoa đua sắc chen hương dưới ánh bình minh rực rỡ. Những cánh bướm muôn màu từ các nơi bay về cùng nhau chao lượn rập rờn với những điệu múa vô cùng ngoạn mục. Ở cuối vườn có một nụ hồng vừa chớm nở. Nó cảm thấy rất hạnh phúc vì lòng mình đầy ắp hương thơm. Và vui nhất là thấy bạn bè cùng trang lứa ai cũng tỏa hương ngan ngát hòa quyện vào gió sớm, uyển chuyển uốn mình theo những cánh bướm thướt tha và ngất ngây trong lời ca của mấy chú họa mi hót vang chào buổi sáng. Ôi vui quá! Nụ hồng reo lên: Sao mình không tỏa hương thật thơm để mời gọi bạn bè đến cùng nhau nhảy mùa cho thỏa thích nhỉ. Thế là nụ hồng bung cánh. Hương ngọt ngào tỏa nhanh trong nắng ấm. Bướm vàng, bướm trắng, bướm nâu rủ nhau từng đàn bay đến cùng nụ hồng quây quần nhảy múa. Mặt trời thì nghiêng tất cả ánh nắng ban mai về phía nụ hồng. Bọn trẻ con nô đùa đuổi bướm cười như nắc nẻ.

Sau một ngày nhảy múa thỏa thích. Tối đến nụ hồng giật mình nhận ra hương trong lòng đã phai nhạt bớt. Chết rồi! Kiểu nầy thì không mấy chốc mình mất hết cả hương.

 Sáng ra, vườn hoa trở lại tưng bừng rực rỡ. Nhưng riêng bông hồng thì khép kín những cánh hoa. Nắng mai thờ thẩn nhìn hoa hồng ủ rũ mà chẳng hiểu điều gì đã xẩy ra cho bạn. Lạ thay, dù đã khép kín nhưng hương trong lòng hoa hồng hình như càng phai nhạt mau hơn. Ai đã vào được lòng mình để ăn cắp hương nhỉ? Hoa đem lòng nghi ngờ bạn. Đúng rồi, chỉ có ánh mặt trời. Chính nó đã len vào lòng mình ăn cắp hương ra cho lũ bướm tinh quái kia mang đi.

 Hoa hồng không hiểu được rằng hoa chóng tàn tạ vì thiếu ánh mặt trời.

Hoa hồng buồn rầu càng rụng cánh tả tơi. Bướm vô tình bay đến bị hoa mắng cho một trận tơi bời. Biết chuyện, bướm thương hại ôn tồn nói với hoa: Chị hoa ơi, không ai ăn cắp hương của chị đâu. Hãy mau mau mở rộng lòng đón nhận ánh sáng nếu chị còn muốn giữ một chút hương còn lại cho mình. Nói xong bướm bay đi.

 Hoa hiểu ra nhưng đã muộn. Sáng hôm sau, trong lúc những bông hoa khác vẫn rực rỡ, nắng vẫn đẹp, họa mi vẫn hót, bướm vẫn chập chờn bay lượn thì hoa hồng một mình cuối vườn rơi rụng những chiếc cánh cuối cùng.

     Nguyễn Bá Trình

   Trích từ tiểu thuyết Một ngày cho trăm năm của cùng tác giả
ĐANG ONLINE: 2 NGƯỜI