Website của Thầy Nguyễn Bá Trình



 

Bướm trắng và lão nhện


Một buổi sáng đẹp trời. Chú bướm trắng lượn lờ trên khóm hồng lung linh những giọt sương mai. Ôi đẹp quá, bướm thốt lên khi nhìn xuống vạt cỏ. Những sợi tơ óng ánh đính đầy những hạt sương tỏa sáng muôn màu trong nắng sớm. Giá như ta mà đứng nhún nhẩy trên màn tơ ấy làm cho những hạt sương thi nhau rơi trong nắng chắc đẹp lắm nhỉ. Nghĩ thế bướm sà xuống bám chân lên những sợi  tơ và vỗ cánh cho sương rơi. Á! Bướm hốt hoảng kêu lên khi đôi cánh mỏng manh của nó bị những sợi tơ cuốn chặt  -Có ai đó cứu tôi với! Bướm vừa cất tiếng kêu cứu thì lù lù từ dưới gốc cỏ bò lên một sinh vật đen đủi hình thù quái dị. Nó trừng mắt há mồm lòi ra mấy chiếc răng nhọn hoắc, vươn đôi tay lông lá ra phía trước, rồi từ từ bò theo những đường tơ tiến về phía bướm trắng. Trời! một lão nhện, bướm trắng kinh hãi thôt lên. Lão nhện nhăn nhở cười:-Vậy là ta có một miếng mồi để đánh chén thật tuyệt hảo. Bướm trắng không ngớt van xin: -Xin ông hãy tha mạng sống cho tôi. Nếu ông buông tôi ra, tôi sẽ múa cho ông xem một vũ điệu thật tuyệt vời. Lão nhện lắc đầu: -Xem múa thì ích lợi gì, ăn thịt mầy không sướng hơn sao. Bướm trắng van xin khản cả họng nhưng lão nhện chẳng chịu buông tha. Lão nói:Nghĩ tình ngươi đã hết lòng van xin, thôi ta cho ngươi một ân huệ, trước khi chết ngươi có điều chi muốn nói  thì ta cho phép ngươi cứ nói đi. Biết có van xin nữa cũng vô ích, mà có sợ hãi khiếp nhược cũng không thoát chết. Bướm trả lời cứng cỏi: -Nầy lão nhện, ta chết vì yêu cái đẹp thì chẳng có gì phải ân hận. Còn ngươi, một kẻ có tài, làm được những sợi tơ vô cùng quý giá, thế mà ngươi không dùng cái tài của mình giúp đời,  lại dùng nó để thực hiện mưu đồ độc ác cho lòng tham đầy ích kỷ của ngươi. Việc ngươi làm không  sợ đời nguyền rủa sao.
11/8/11
Nguyễn Bá Trình
  
ĐANG ONLINE: 1 NGƯỜI