Website của Thầy Nguyễn Bá Trình



 

Bản di chúc dành cho thiếu nữ trong tranh - Tập truyện


1 -Trong khu rừng nguyên sinh nọ có một người tiền sử bị thời gian bỏ quên đã hằng vạn năm nay. Một buổi sáng khu rừng còn chìm trong giấc ngủ muộn, người tiên sử mang trái tim cô đơn lang thang dạo bước, chợt dừng lại nghe ngóng . Với thính giác cuả người tiền sử có thể phân biệt được tiếng bước chân của mọi loài vật, ông nhận ra bước chân của một đồng loại, đôi khi là kẻ thù nguy hiểm nhất đối với ông. Ông vội vàng núp vào một gốc cây theo dõi: Một cô gái. Trong ý thức ông ta hiểu như vậy, nhưng ông không biết cô gái có cùng tiếng nói với ông không. Ông tiếp tục quan sát. Không thể nhầm lẫn được mặc dù cô gái đã quấn mình trong một thứ tơ nhện óng ánh mà ông thường thấy mỗi buổi sáng trên những vạt cỏ. Ông có thể xác định dược vị trí hai bầu vú và vị trí bộ phận sinh dục cái trong ý thức của ông. Một cảm giác hồi hộp làm ông muốn nghẹn thở. Thứ hồi hộp không giống như khi ông gặp loài ác thú hoặc lúc ông bị rắn độc cắn.Thứ hồi hộp khiến ông không còn biết giữ gìn sự bí mật bởi lo sợ lúc đầu. Ông bước ra khỏi thân cây và hú lên hai tiếng, trong ý thức của ông hai tiếng ấy là' cô gái'. Đang vẹt những bụi gai, cô gái sửng lại nhìn ông và thét lên-Người vượn! Người tiền sử chợt thấy lòng hân hoan, khi nhận ra đồng loại khác giới có cùng tiếng nói với mình -Đừng sợ, tôi không làm hại cô gái đâu. Nghe tiếng nói khàn đục của giọng đàn ông, cô gái bình tâm nhìn lại. Bất chợt bắt gặp ánh mắt mà sự nhân từ vốn là bản chất của con người nguyên sơ đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm hồn cô gái. 

-Ông là ai và đang làm gì ở đây? Cô gái hỏi. Người đàn ông kỳ dị chỉ về hướng chênh với hướng mặt trời mọc khoảng sáu mươi độ, nói - Tôi được sinh ra và lớn lên ở đây từ lúc mặt trời còn mọc ở phía nầy nầy. Cô gái nhìn theo hướng tay chỉ của con người kỳ dị va chợt nhớ lại câu chuyện cổ tích ông ngoại kể hồi cô còn nhỏ nói rằng cách đây bốn vạn năm mặt trời cũng mọc ở hướng đó, và cô hiểu ngay người đang đứng trước mình là người tiền sử đã từng sống cách đây bốn vạn năm. Cô thấy lúng túng trong cách xưng hô khi nói chuyện với người tiền sử, hơn cô đến bốn vạn tuổi. Cô hỏi và phải khó khăn lắm mới giai thích cho ông hiểu được ý của mình. Người tiền sử chỉ tay lên những dây bông quẹt giăng đỏ rực trên các tán cây gần đo rồi vịn tay vào vai cô gái tỏ vẻ thân thiện, mắt ông ánh lên một niềm vui. Ông nói:-Hãy gọi nhau bằng những lời như thế nầy nầy.

 Cô gái hiểu người đàn ông kỳ dị muốn nói đến cách xưng hô nào thân thiện và đẹp đẽ như những bông hoa quẹt rực rỡ kia. Cô nói cho người tiền sử hiểu rằng có một cách xưng hô đẹp như thế, đó là hai tiếng: anh, em. Và rồi cô giải thích cho người không có tuổi ấy hiểu đấy là cách xưng hô của những người yêu nhau. Khi người tiền sử hỏi cô gái: Yêu nhau là thế nào, thì cô lại lúng túng. Cuối cùng cô lại phải tìm cách giải thích: - Yêu nhau là nói với nhau những lời đẹp va làm cho nhau những việc tốt đẹp giống như hoa quẹt kia.
Vậy là buổi đầu bằng một cách mộc mạc cô gái đã giúp người tiền sử hiểu được thế nào là tình yêu .. .

 Câu chuyện của ông Lương viết về mối tình kỳ lạ của một người tiền sử bị thời gian bỏ quên bốn vạn năm với một cô gái mười chín tuổi lạc vào một khu rừng nguyên sinh nhân một chuyến tham quan, bắt nguồn từ chuyện tình muộn mằn của ông. Sự muộn mằn đã gây nên dông bão, cả bên ngoài lẫn nội tâm, làm tuổi già ông khốn đốn. Nhưng cuối cùng ông đã chiến thắng. Chiến thắng trong tình yêu đối với ông mang một ý nghĩa hết sức lớn lao. Đó là chiến thắng nỗi cô đơn mà con người ta thường vùng vẫy tuyệt vọng trước ý thức về cái chết trong những năm tháng cuối cùng.
(Trích đoạn trong truyện ngắn Bản di chúc...của tập truyện cùng tên.
 Sách sắp xuất bản) 
ĐANG ONLINE: 3 NGƯỜI